Cô đến phòng khám của tôi vào một ngày mưa, xống áo lấm lem, ống cao ống thấp, ướt đẫm cả hai bên, trên trán vẫn còn lấm chấm mồ hôi. Cô cho biết mình bị sụt cân cả tháng nay, hay tiểu đêm, khát nước, đói ăn hoài không biết no.
Còn tôi - một bác sĩ trẻ, sinh ra và lớn lên cũng ở một vùng thôn dã. Với bộ mặt thư thái, vầng trán cao rộng, đôi mắt sáng, phong thái chững chạc, tay thoăn thoắt nghe tim, nghe phổi, nhăn trán mỗi lần đọc kết quả xét nghiệm... khi có vấn đề.
Những tình cảm của người thầy thuốc trao gửi cho người bệnh qua mỗi lần khám bệnh.
Chiều nay, tôi khám cho cô, kê đơn cho cô thuốc đái tháo đường, tăng áp huyết.
Cô, đơn giản, ra về với toa thuốc hết vài trăm ngàn trên tay, ánh mắt rưng rưng. Chàng bác sĩ trẻ ủi an, rồi cũng ổn mà phải không cô. Ừ, rồi cũng ổn mà con, sinh lão bệnh tử mà. Câu nói của người Nam bộ nhẹ như chơi.
Cứ như thế, tuần nào, tháng nào cô cũng gặp tôi. Cô mến tôi, có khi chẳng cần toa thuốc mà cô cũng đến nghe tôi trò chuyện, tư vấn về bệnh tật...
bữa nay, cô đi khám bệnh trong chiều mưa, nét mặt cô buồn: “Hôm nay thăm thầy thuốc thôi, bỏ thuốc 2 tuần nhỉ bác sĩ. Mới đi khám bệnh về bị người ta rạch túi mất 5 triệu rồi, còn có 2 trăm nghìn, chắc nhịn thuốc thầy thuốc nhỉ. Của đi thay người mà...”.
Tôi nhìn cô, cái nhìn thân thương. Rồi cô chực rưng rưng, cô không khóc, chỉ là hạt bụi lơ đễnh nào dám bám vào mắt cô thôi mà, phải không cô. Người phụ nữ Nam bộ kiên cường giọng vẫn lanh lảnh, của đi thay người thầy thuốc ơi, người nữ giới ấy tự an ủi bản thân, vừa bán xong con bò nuôi 2 năm giờ chẳng còn đồng nào, ôi, thương quá.
bữa nay, tôi không kê toa cho cô. Tôi lấy trong tủ ra bịch thuốc, chọn từng viên, từng viên, đưa cô rồi dặn dò cô uống. Đây là số thuốc tuy ít ỏi mà tôi đã chắt chiu từ đồng lương khiêm tốn của mình để dành cho những bệnh nhân nghèo khi dịch thuật tại quảng ninh họ cần mà không có tiền. Tôi nắm tay cô, cười hiền: “bữa nay con không biên toa là con không lấy tiền công khám nha cô. Cô về uống thuốc có gì gọi số điện thoại con nha”.
Cô ngấn lệ, nắm tay tôi thật chặt.
Anh biết cô sẽ không khóc đâu, nhưng nhìn ra cửa thấy cô cầm đuôi áo quệt lên mặt tự lúc nào.
Cô khóc vì mất tiền hay cô khóc vì cảm động...
Có những cảm xúc thường nhật như vậy mỗi ngày, tôi nhìn, tôi thấy, tôi cảm, tôi thương và thêm yêu cuộc sống này...
BS. Nguyễn Quốc Vũ (Bệnh viện quận Thủ Đức TP. Hồ Chí Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét